“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời muôn vạn hoa thơm…”
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Từ xưa đến nay, người thầy luôn lấy cốt cách làm trọng, lấy sự đỗ đạt của học trò làm niềm vui cho mình. Vì thế, dù cuộc sống thanh bần nhưng người thầy ở thời đại nào cũng có được niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống. Niềm hạnh phúc của người thầy dù đơn sơ, mộc mạc, thậm chí lạc lõng giữa thời hiện đại này nhưng không phải ai cũng dễ gì có được.Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, có lẽ người giáo viên nào cũng cảm thấy lâng lâng niềm hạnh phúc khi mình đang đảm nhận thiên chức của một người thầy.Ngày tôi nhận giấy báo nhập học, trong lòng hân hoan và vui sướng đến vô cùng. Nhưng, anh em, bè bạn cười vui rằng người ta thi vào các ngành kinh tế, kĩ thuật còn đây lại thi vào sư phạm thì sau này ra trường lấy gì mà sống.Mặc dù có nhiều lời ra, tiếng vào nhưng tôi không ân hận hay băn khoăn về quyết định đã lựa chọn nghề nghiệp của mình. Bởi tôi hiểu không có nghề nào có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc nhiều như nghề sư phạm.Ngày tôi vào đại học, bạn bè cùng lớp ít hơn tôi gần chục tuổi và ngay cả thầy chủ nhiệm lớp cũng ít tuổi hơn. Không phải vì thế mà tôi buồn bởi đó toàn là những con người năng động và trẻ trung, chính họ đã giúp tôi tin yêu thêm cuộc sống và chú tâm vào việc học hành của mình.Ngày ra trường, anh em, bè bạn trong lớp mừng mừng tủi tủi khi phải xa nhau. Rồi cuộc sống bắt đầu đối với mỗi tân cử nhân chúng tôi.Tôi ra trường cũng có nhiều lựa chọn cho nghề nghiệp của mình nhưng vẫn quyết tâm đi theo nghề sư phạm như đã định hướng từ ban đầu.Vì công việc khó khăn nên mỗi đứa chọn một nghề khác nhau nhưng phần lớn vẫn theo đuổi nghề sư phạm. Dù đứa nào cũng biết rằng phía trước mình sẽ có nhiều khó khăn, gian khổ.
Tôi nhớ năm tôi bắt đầu công việc giảng dạy ấy và đó là những kỉ niệm đáng nhớ. Là giáo viên, chúng ta ít khi nói về những năm tháng chúng ta gặp khó khăn hoặc những thất bại, những khi chúng ta nghi ngờ về quyết định trở thành giáo viên. Phải thừa nhận rằng có những lớp học tốt và cũng có những lớp học khiến chúng ta phải đau đầu. Khi chúng ta đã có một vài năm kinh nghiệm, chúng ta bắt đầu hiểu rằng không phải mọi nhóm học sinh, không phải mọi lớp, không phải mọi đồng nghiệp đều giống như mình nghĩ. Những gì tôi học được đó là: “Cố gắng kiểm soát các cảm xúc của mình”. Tôi thấy mình có bổn phận và trách nhiệm mỉm cười với học trò, đưa ra những phản hồi tích cực, hay đơn giản là tận hưởng thành quả sau một ngày làm việc. Giờ đây mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn với tôi!
Năm học khó khăn nhất của tôi đã bắt đầu một cách rất tuyệt vời. Tôi còn nhớ đã kể với cha mẹ mình rằng đó sẽ là lớp học đặc biệt nhất. Tôi không hề biết rằng những thử thách vẫn đang chờ phía trước. Tôi vừa mới kết thúc một năm học đẹp như mơ. Niềm hạnh phúc có ở khắp nơi, và dường như là nó đã thấm vào không khí vậy. Tôi bước vào năm học mới với ý nghĩ là nó sẽ giống với những năm trước. Thực sự, tôi không thể nghĩ rằng mình sẽ thất bại. Tuy nhiên, qua một vài tháng, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Một cú shock đã hạ gục tôi, và khiến tôi tự vấn quyết định trở thành giáo viên của mình.
Những học sinh của tôi nó rằng: “Chúng ghét tôi”. Có những học sinh chạy khỏi lớp học của tôi hét lên những ngôn từ thiếu văn hóa (cả với tôi và các bạn cùng lớp). Học sinh cũng chẳng tôn trọng không gian riêng tư của tôi, hay của những chúng bạn cùng lớp. Học sinh đánh nhau, ăn trộm, đánh lộn, bắt nạt, nói dối…. Mặc dù tôi đã được hiệu trưởng và các giáo viên khác trong trường giúp đỡ rất nhiều, nhưng điều đó vẫn cứ tiếp diễn. Lớp học mất kiểm soát, và thành thật mà nói, tôi đã cố gắng giữ những điều đó trong lòng mà không chia sẻ cùng ai. Vào các tháng sau đó, tôi đã khóc hàng ngày sau giờ học và muốn từ bỏ, nhưng tôi không phải là một người bỏ cuộc vì vậy tôi đã tiếp tục. Và cũng giống như tất cả các giáo viên, tôi vẫn yêu học sinh của mình. Có lẽ tôi cần nói rõ hơn: “Tôi yêu chúng với tất cả trái tim”. Thực tế, tôi đã tham gia trận bóng đá của chúng, tôi giúp chúng trong suốt buổi biểu diễn ở trường, tôi chơi với chúng trong giờ nghỉ, và tôi đã hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của mỗi học sinh. Tôi đã đầu tư thời gian, công sức vào những đứa trẻ đó và tôi không bao giờ bỏ cuộc. Đúng là tôi đã từng dán nhãn cho phần lớn những đứa trẻ ấy là “những đứa cứng đầu”, nhưng giờ đây chúng đều là học trò của tôi.
Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc. Trong lớp học của tôi, nội quy số một là “Luôn tích cực”. Nhưng năm đặc biệt ấy tôi đã gặp những khó khăn, trở ngại thực sự. Đó là sự pha trộn các tính cách học trò? Đó là những thay đổi trong cuộc sống của tôi? Hoặc là cả hai. Dù là gì đi nữa, tôi đã học được rằng: “Hạnh phúc phụ thuộc vào chính bản thân tôi”. Không ai có thể khiến tôi hạnh phúc, dù là học sinh hay đồng nghiệp, hay bất kì ai khác. Hạnh phúc là công việc của tôi. Nếu năm học ấy có khó khăn thì sao? Tôi cần phải đối mặt với nó, tiếp tục yêu thương học trò, và tiếp tục làm công việc của mình. Tôi cần chọn để hạnh phúc. Khi tôi nhận ra điều này, những ngày tiếp theo trở nên dễ chịu hơn. Phải nói rằng, năm học đó không có nhiều niềm vui. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi đã học được rằng tôi có thể là một giáo viên mạnh mẽ, và tôi không cần mọi đứa trẻ và cha mẹ chúng yêu quý, nhưng tôi cần được tôn trọng. Tôi đã học được rằng tôi cần chọn để trở thành người giáo viên hạnh phúc. Nếu có điều gì tôi phải suy nghĩa thì đó chính là học sinh trong lớp lớp học của tôi. Tôi muốn tất cả học sinh sẽ thành công.Tôi hy vọng rằng bọn trẻ sẽ chạm tới ước mơ của chúng. Tôi mong ước rằng chúng sẽ có chọn lựa đúng và học ở một trường đại học mà chúng muốn. Khi tôi nghĩ về những đứa trẻ ấy, tôi cầu chúc cho chúng sẽ đạt được điều chúng mong muốn. Tôi mong rằng chúng hiểu được bài học mà tôi cố gắng dạy chúng: Rằng hạnh phúc không phải ở nơi người khác, mà là cách ta chọn để hòa hợp với thế giới quanh mình.
Vậy làm thế nào để trở thành một giáo viên hạnh phúc?
Một là, suy ngẫm về lý do tại sao bạn muốn làm công việc giảng dạy. Sẽ có lúc bạn quên mất tại sao, nhưng sẽ có một khoảnh khắc tuyệt vời nào đó sẽ nhắc bạn tại sao bạn sinh ra để dạy học.
Hai là, chú ý vào điểm tích cực. Hãy nhớ đến bất kỳ giây phút lạc quan mà mình bắt gặp mỗi ngày. Thậm chí nó đơn giản chỉ là tất cả học sinh của bạn giữa trật tự trong vòng 5 phút. Đôi khi đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm!
Ba là,hãy cho đi thật nhiều những lời khen. Mọi người thích nghe những điều tốt đẹp về mình. Học sinh cũng vậy.
Bốn là, để công việc lại trường. Đây là phần khó nhất. Đôi khi, không nên mang công việc về nhà, thay vào đó bạn chỉ nên nghỉ ngơi lấy lại năng lượng cho ngày hôm sau.
Năm là, nhắc bản thân rằng mình quan trọng, học sinh cần mình (bất kể học sinh có thừa nhận điều đó hay không) và bạn có ít nhất 180 ngày một năm để làm nên những điều khác biệt.
Dù biết nghề dạy học sẽ có nhiều gian nan, vất vả. Song, không vì thế mà tôi nản bước. Bởi phía trước tôi là một con đường dù có vất vả, gian nan nhưng mà con đường đó là một con đường vui vẻ - con đường của tri thức của nghiệp chèo đò. Nghề dạy học không đem lại cho tôi nguồn thu nhập lớn như những bạn bè cùng trang lứa nhưng tôi chưa bao giờ lấy điều đó làm thước đo của cuộc sống.Điều tôi quan niệm là mình sống như thế nào để có thể góp một phần công sức nhỏ nhoi của mình cho quê hương, đất nước. Đem lại không chỉ tri thức cho học trò mà còn phải đem đến cho các em niềm vui, niềm hy vọng trong cuộc sống hàng ngày.Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng tôi luôn cố gắng để vượt lên tất cả để làm đúng trách nhiệm và bổn phận của một người thầy. Và, cứ thế những hạnh phúc, những niềm vui nho nhỏ của nghề dạy học cứ đến và đi bất chợt…
Bạn có thể có những lớp học đầy thử thách hoặc những đồng nghiệp thú vị, hoặc những phân công công việc chẳng mấy dễ chịu từ sếp hoặc tổ tưởng… Hãy nhớ rằng, dù điều gì xảy ra đi chăng nữa, bạn vẫn có quyền chọn để là người giáo viên hạnh phúc!